Giữ Lấy Yêu Thương
Phan_8
- Hai đứa đứng lại…: nhưng vừa mới ra đến cổng, tụi nó đã bị gọi lại. Kể mà đi nữa cũng chẳng được, ba con chó đang đứng trước mặt rất dữ dằn, liên tục kêu.
Cả hai vào nhà. Nó nhanh chóng giở một bài thuyết trình, giọng lưỡi ngon ngọt khiến Hải nổi da gà. Trước mặt anh là quỷ cái, đối đầu với hiểm nguy là thiên thần. Ông già kia khá bát ngờ trước cô bé này, phải gọi là miệng lưỡi ngọt xớt.
- Ông thấy cháu về sau nên làm luật sư. Nhất định là nổi tiếng.
- Cảm ơn ông, cháu thích làm kiến trúc sư hơn. Còn về việc, chúng cháu hái trộm dâu, từ tận đáy lòng chúng cháu muốn nói ra lời xin lỗi chân thành nhất. Chúng cháu chỉ là những đứa suy nghĩ chưa hiểu biết, vì một phút lầm lỡ mà phạm phải sai lầm, bọn cháu…
- Hai đứa có thể cầm túi dâu về nhà.: ông già cắt ngang lời nó, cứ đà này, cho nó nói đến khuya cũng chưa xong mất
- Thật ạ?: Nó ngừng ngay lập tức, mắt sáng hơn cả đèn nê-ông
- Dĩ nhiên, để mang hai túi dâu về, phải làm giúp ông vài việc.
- Là gì ạ?- Vũ cẩn thận hỏi
- Làm vườn
Tụi nó một lần nữa bị lôi ra khu vườn kia, bọn nó chỉ loanh quanh một góc mà không biết, còn có cả chỗ để trồng rau, nhưng mọc đầy cỏ dại. Hai đứa đeo găng tay vào, bắt đầu sự nghiệp làm vườn cao cả vì hai túi dâu. Gần một tiếng quật quật cuốc cuốc nhổ nhổ, tụi nó cũng đã làm xong. Hai đứa mặt mũi bơ phờ, áo quần lấm lem bùn đất, mồ hôi chảy ròng ròng. Nó tuy sống không phải như một tiểu thư, nhưng những việc này chưa bao giờ làm cả. Giờ đã hiểu những người làm vườn đã phải khổ cực thế nào mới có một mảnh vườn đẹp, không hề dễ dàng.
- Hai đứa đã hiểu câu muốn ăn phải lăn vào bếp rồi chứ?
- Rồi ạ
- Hai túi dâu là của các cháu đấy.
- Hu-ra…: nó khó nhọc cất tiếng, chẳng còn hơi sức đâu mà hét ầm lên nữa. Ông bảo tụi nó ra ngồi ở ghé đá, uống nước cùng, là nước dâu ép.
- Lâu rồi mới có người dám trèo trộm vào đây. Ở quanh đây, hễ nhìn mặt ông là ai cũng sợ.
- Tụi cháu gan to mà.- Nó cười hì hì
- Ông sống một mình lâu rồi, hàng xóm cũng chẳng ai bắt chuyện. Khi nào hai đứa qua đây chơi với ông cho vui
- Chúng cháu nhất định sẽ qua ạ.:Vũ gật đầu chắc chắn
Trước khi ra về, tụi nó đã được ông cho phép khắc lên cửa vườn. Vẫn là những con chữ ấy: Trấn Vũ, Ngọc Hà kèm theo dấu vô cực ở giữa. Trên cái xe đạp của nó, cái giỏ xe có thêm hai túi dâu, hai nụ cười rực rỡ trong ánh nắng nhạt.
Buổi hẹn hò thứ 15 ( mặc dù tình cờ), kỉ niệm về ông lão dữ dằn và vườn dâu lại được in dấu. Ngày thứ sáu không còn mệt mỏi như thường lệ nữa, thay vì đó, lại là một ngày đẹp như trong mơ.
Chap 20. Kí ức
Bóng tối....Tiếng khóc của trẻ con....Hà choàng tỉnh, gì thế kia? Sao khung cảnh quen thuộc đến vậy? Hai cô bạn khóc rất thảm thiết...Một cậu bé cười thật hiền...Và...nó nữa...Sao nó lại ở đấy, đó là nó của hồi 7 tuổi mà....Chẳng hiểu sao, dưới chân nó có cái gì nhớt nháp, là máu...Một đứa bé gái nằm sõng soài...Ba đứa bé còn lại run lên vì sợ...Tay nó và một cậu bạn chảy đầy máu tanh....Trong khi cô bạn kia khóc lóc thảm thiết.
Ào ào...
Lại là khung cảnh khác. Gió...và mưa....Tầng thượng ư?....Nó được dẫn lên đấy...Thật sợ....Nó của hồi 7 tuổi bị dẫn lên đấy...Nhưng nó của hiện tại chẳng thể nào đi được, mọi người bước qua như thể chỉ là ảo ảnh, kêu đến mấy cũng chẳng ai nghe...Là mơ sao?
- Hà!
- Hà! Dậy đi
- Nguyễn Hoàng Ngọc Hà! Dậy!
- Đầu heo! Em sao vậy hả?
Tiếng thét của một cậu con trai vang vọng khắp căn phòng. Ngọc Hà nhà ta bật dậy,mồ hôi ướt đẫm chán, làm người kia giật mình ngã gục xuống đất.
- Em có biết anh gọi bao nhiêu lần rồi không?
- Này...đánh em đi...- nó đưa ra đề nghị hết sức củ chuối
- Gì? Tự dưng kêu người ta đánh. Có vấn đề à?
- Bảo đánh thì đánh đi. Mạnh vào...
Vũ cười rất lưu manh, tay giơ lên cộc một phát đau điếng vào đầu con bé.
- Này, sao đánh mạnh thế hả? Muốn em vào viện sao?
Vũ lắc đầu chán nản, do đã quá hiểu tính cách của nó nên thấy rất bình thường, nhưng sực nhớ ra chuyện quan trọng, anh hỏi:
- Em gặp ác mộng à? Anh thấy em ban nãy cứ như sợ hãi cái gì đó.
- Không sao đâu. Mơ thôi mà.
Con đường tràn ngập không khí hối hả của ngày Tết. Sắc đỏ xuất hiện khắp mọi nơi, cây đào cây mai được bày bán trên con phố đông đúc. Nó chạy hết hàng này đến hàng khác, mục đích chỉ là muốn tìm một cành đào thật đẹp trưng trong nhà. Lựa tới lựa lui cả chục hàng vẫn không ưng ý, có nơi còn bị bác chủ lườm sắc lẻm, hẳn bác không ưa những đứa kĩ tính như nó. Tới sạp hàng cuối cùng, hai mắt nó sáng lên, có một càng đào rất đẹp nha. Hoa nở không nhiều, lộc xanh mơn mởn, còn nhỏ gọn nữa.
- Chị ơi! Em lấy cành đào đó.
Chị bán hàng thấy thế có vẻ hơi ngại, chị đắn đo một hồi, rồi nói:
- Xin lỗi em, có người đặt trước nó rồi
- Người đó là ai ạ?
- Một cậu thanh niên ấy mà. Cậu ấy đã mua nó rồi, chút nữa sẽ quay lại.
- Hay chị nhượng cho em đi, cả ngày nay em mới tìm ra một cành đào ưng ý
- Không được đâu. Người đó đã trả tiền rồi.
- Thôi bỏ đi, qua chỗ khác.:Vũ huých nhẹ vào tay nó.
Rốt cuộc, hai đứa đã không tìm được một cành đào ưng ý cả buổi hôm ấy. Về đến nhà, lại thấy chị Hạ đã khuôn về cả chậu mai to đùng. Hóa ra là năm nay ba đã mua cho, nó trách móc, làm cả buổi mệt mỏi đi qua đi lại.
Đêm giao thừa...Thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới...Thời khắc bắt đầu...cũng là thời khắc kết thúc.
Chùm pháo hoa sáng rực rỡ trên nền trời. Màu vàng, xanh, đỏ...tất cả đều có. Tụi nó đứa thì quay video, đứa pose hình liên tiếp, riêng nó và Hải vẫn đứng yên một góc, nghển cổ lên trời. Phút thứ 15, những chùm pháo hoa màu vàng nổ rực rỡ trên trời, anh cúi đầu nhìn nó. Trông thích thú đến là cùng, ánh mắt sáng rực đầy phấn khích, đôi môi cherry cười thật tươi.
- Ngọc Hà này!
- Hử?- Nó quay sang nhìn anh
Đột ngột. Rất đột ngột. Có cái gì đó, ươn ướt, chạm vào môi nó. OMG! Nụ hôn đầu đời ơi! First kiss của nó bị cướp một cách trắng trợn, ngay giữa chốn đông người. Nhưng mọi người chẳng chú ý vào tụi nó, họ còn đang ngắm nhìn lên bầu trời rực rỡ kia, tụi nó đứng ở góc khuất, nhưng phía sau lưng là cảnh pháo hoa thật đẹp. Có tấm ảnh thì thật tuyệt!
Tách!
Một ai đó...nở nụ cười nham hiểm. Trên tay là tấm hình chụp nó và anh. Nói nham hiểm quả thực không sai, tên đấy rất biết giữ lịch sự, không muốn phá hỏng giây phút "riêng tư" kia nên đã không...bật đèn flash.
Nụ hôn đầu đời dài 38 giây của nó kết thúc trong sự ngạc nhiên khó tả. Nói là hôn, nói là 38 giây, nhưng chỉ là cái chạm môi rất nhẹ nhàng, êm đềm, ngọt dịu. Nó mất thêm 22 giây nữa để định hình mọi việc vừa xảy ra. Hành động đầu tiên là..
- Eooooo! Kinh quá! - Nó lấy tay chùi mạnh vào môi, làm Vũ bật cười
- First kiss?
- Kiss? Ai bảo đấy là kiss? Đấy là chạm môi. Chính xác là một cái hôn phớt. Không tính
- Khác gì nhau đâu chứ. Kiss vẫn là kiss.
Trái với cái vẻ khó coi của nó, Vũ cười tự đắc, kế hoạch của anh cũng đã thành công. Nhưng không để anh được yên, nó gầm gừ, bắt có một câu trả lời xác đáng.
- Đồ điên. Sao tự dưng làm vậy?
- Hờ..thì, tự dưng thấy thích. Mà ta là một cặp, có sao đâu
- Nhưng đấy là first kiss của anh à?
- Ờ, thì cũng....
- Há há há.- Nó bỗng dưng cười phá lên, làm mấy người bên cạnh khó chịu. Có đứa nào vô duyên vậy chứ trời
- Cười cái gì chứ. Ban nãy nạt nộ anh ghê lắm kia mà.
- Không..chỉ là...không nghĩ một Dương Trấn Vũ đẹp trai ngời ngời tuổi19 mới biết hôn. Em á? Nụ hôn đầu dành cho người khác rồi.
Nó bỏ đi trước sự ngạc nhiên của Vũ. Nói vậy là sao chứ? Anh chạy theo nó, muốn một câu trả lời chính xác, nhưng chẳng biết nó đã lặn đi từ lúc nào. Đến khi cả lũ rủ nhau đi chúc Tết các bậc cha mẹ cũng không gặp. Đành phải hỏi chị Hạ, câu trả lời tỉnh bơ thật khiến anh thất vọng:
- Linh á? Nó có nụ hôn đầu rồi. Với Ryan. Hôm ấy là buổi tập ở võ đường, đánh đấm kiểu gì lại bị ngã. Thế là kiss.
Ngày hôm sau, thái độ dửng dưng của nó khi gặp anh thật khó coi. Lại còn bị trêu chọc nữa, anh khó chịu lắm. Đến cả tấm ảnh anh và nó hôm qua hôn nhau do Bảo chụp cũng bị quẳng vào xó. Cả lũ hôm qua sau khi qua nhà nó, rồi đến nhà Bảo, nhà Tuấn cũng khá muộn. Vậy nên hôm nay mới tới nhà anh. Nó xuýt xoa một hồi, khen lấy khen để kiến trúc ngôi nhà.
- Các cháu uống nước đi này.: Mẹ anh - bà Nhung , theo nhận xét của nó là một con người rất đễ chịu, có khí chất một phu nhân quyền quý. Mà bà lại rất quý nó khi nghe tin nó là bạn gái anh.
- Cháu cảm ơn cô.: Nó đón lấy li nước, cảm ơn một tiếng rõ to.
- Hôm nay các con ở lại ăn trưa nhé. Nhà chỉ có cô và Vũ, giúp việc cũng về quê hết cả rồi.
- Ơ, thế bố anh đâu? : Nó quay sang hỏi Vũ, khuôn mặt ngạc nhiên.
Vừa nghe câu nói ấy, không chỉ mẹ con Vũ mà cả Tuyết, Tuấn ,Bảo cũng sững người. Tuyết bấu nhẹ tay nó, giơ dấu im lặng.
- Cô và ông ấy li hôn. Cũng lâu lắm rồi không thấy liên lạc : Bà Nhung nhặt cái cốc bị rơi xuống, đáp lại bằng giọng tiếc nuối
- Cháu...Thật sự..Cháu xin lỗi
- Không sao đâu. Cháu không biết mà.
Xong khi ăn trưa xong, tụi nó cùng rủ nhau lên phòng của Vũ chơi. Dĩ nhiên, bức ảnh để bàn chụp nó ở bãi biển được chú ý nhất. Tên Tuấn còn trêu chọc khiến nó tức điên, hậu quả là bị tung một cú vào bụng.
o0o
"Ngủ ngon, nhớ mơ về anh"
"G9"
Nó đặt điện thoại sang một bên, mặt vẫn còn méo xệch bởi dòng tin nhắn sến súa của Hải. Ngoài kia tiếng mưa lộp bộp vọng vào. "Lại mưa rồi", nó nghĩ thầm rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Công viên...Tiếng trẻ con nô đùa...
Nó nhìn thấy chính mình...nhưng là nó của năm 7 tuổi
Tiếng thét...Tối...Ẩm ướt....Nó của năm 7 tuổi đang khóc, bên cạnh là 3 người nữa. Một cậu bé ngồi cạnh nó, hai bạn gái kia khóc thút thít...
Và máu...loang ra....khắp sàn nhà...
Nó của hồi 7 tuổi ngất lịm đi...
Nó của hiện tại sững sờ...Hẳn rồi...Đây không phải mơ...mà chính là KÍ ỨC.
Chap 21. Nhân vật mới
Cộc...cộc
Đúng 12h đêm, phòng Hạ vang lên tiếng gõ của thật nhẹ, cô nàng vẫn còn đang hí hoáy nhắn tin bỗng sững người. Ma. Đó là từ duy nhất hiện lên trong đầu cô. Hạ chùm kín chăn lên đâu, tai vẫn dỏng lên nghe tiếng động.
Tít..tít..tít...
12h02', điện thoại bỗng dưng réo lên, màn hình hiện chữ " quỷ con", Hạ trượt nút nghe, chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã lên tiếng.
- Mở cửa cho em
- Trời đất, làm chị sợ hết hồn à.
Hạ vừa sợ vừa run, ra ngoài mở cửa. Em gái phiền phức lại muốn gì đây? Cô khẽ rùng mình khi nhìn thấy Hà. Con bé mặc váy ngủ trắng, mái tóc dài che hết nửa khuôn mặt, ánh mắt thất thần vô định.
- Chuyện gì vậy? Nửa đêm nửa hôm qua đây làm chị sợ hết hồn
Chẳng kịp nói gì thêm nữa,Hà ôm chầm lấy Hạ, rất chặt.
- Em sao vậy?
- Không phải mơ…không phải là mơ…
Hạ thoáng run người, hi vọng cái suy nghĩ vừa lóe ra trong đầu cô không phải là thật, bình tĩnh đáp lại:
- Nói chị nghe có gì. Sao lại sợ như vậy?
- Em…có phải là từng bị bắt cóc không?
o0o
Hà và Hạ đã tập trung tại biệt thự từ sáng sớm. Chỉ để chứng thực rằng…Hà…hoàn toàn bình thường sau khi nhớ lại mọi chuyện xảy ra với nó hồi 7 tuổi. Quả thực là trái với suy nghĩ của Lan và ba nó, cả hai đều nghĩ nó sẽ rất hoảng sợ, ai ngờ…con bé chỉ thẫn thờ một lúc, sau khi đã lắng nghe, và đã thấu hiểu hết lời kể của Hạ, nó vẫn chẳng làm sao hết.
- Ra là vậy, khi mọi người tìm thấy con, con đang bất tỉnh và bác sĩ đã kết luận bị shock nên mất trí nhớ. Không nhớ được mình bị bắt cóc.- Nó đón lấy cốc trà từ tay Tuyết, gật gù nói
- Chị và ba nghĩ nếu em nhớ lại sẽ rất hoảng loạn, nên mới không nói gì.
- Và không ngờ sau khi nhớ lại em vẫn hoàn toàn bình thường
- Ờ..thì
- Nhưng tò mò nhỉ, không biết hai cô cậu bé kia ra sao?: Tuyết từ đâu xen vào
- Cô cậu bé nào cơ?
- Thì em kể là có một cô bé, một cậu bé nữa mà?
- Ờ..cũng chịu. Em sợ quá nên ngất đi. Nhưng có một thứ hay lắm…
- Chi vậy?
- Cái cậu bé mà em kể ấy. Lúc đang tìm cách trốn ra, bị lũ bắt cóc phát hiện, bọn chúng vung dao lên định đâm. Em không biết khi ấy nghĩ gì mà lại lao ra che hộ. Chỉ sượt qua nên không có sẹo
- Có vẻ như ngay từ nhỏ con đã bộc lộ là người rất dũng cảm.- Dì Hoa đặt đĩa trái cây xuống, trêu nó
- Con mà lị. Nhưng cũng được tặng một thứ hay lắm, cái cậu bé ấy, sau khi tỏ ra khâm phục mà vì lòng biết ơn đã tặng con một sợi dây chuyền. Ka ka…- nó hí hửng
- Hay ghê..sợi dây đấy đâu? Cho chị xem có được không?
- Xin lỗi chị Tuyết nhé..thực ra..cũng lâu lắm rồi. Em không biết để nó đâu nữa.
Khi tới WD nó đã nhìn thấy “bộ ba sở khanh” ngồi chém gió ở đấy, đang định khoe khoang về thành tích trong quá khứ. Tuyết đã vẫy tay gọi:
- Đến rồi hả? Qua đây đi
Cả lũ bàn tán sôi nổi,Hà cũng quên béng chuyện mình định nói, hòa vào không khí cùng với mấy người kia. Cho đến khi….
Nó ngồi ở ghế trong, nhìn ra ngoài thấy tên Minh, đang đi vào cùng với một cô gái rất xinh đẹp.
“Tên chết bầm kia, Hậu nhà ta đâu rồi mà lại bỏ theo em chân dài kia” :Suy nghĩ đi cùng với hành động. Nó lấy máy nhắn tin, định tố với Hậu.
- Ơ…Tâm Nhã …?!
Giọng nói ngạc nhiên của Tuyết làm cả lũ ngẩng đầu lên theo. Tâm Nhã.. chính là tên của cô gái đi cùng Minh. Tất cả…trừ nó và Hạ…bọn họ đều ngạc nhiên khi thấy cô gái kia. Nhất là Vũ. Chuyện gì đang diễn ra…Tâm Nhã…người đó là ai?
- Lâu lắm không gặp. Mọi người vẫn ổn chứ? - Tâm Nhã đi về bàn tụi nó, cười duyên dáng
- Ổn...Vẫn rất ổn. : Tuyết đáp lại trong trạng thái không thể tệ hơn.Tâm Nhã ..rồi Ngọc Hà…sao lại như vậy chứ?
- Trấn Vũ, nhớ Nhã không? Còn Nhã thì nhớ Vũ lắm. : Nhã ôm chầm lấy Vũ, giọng phấn khích đan xen vui mừng. Nó sững sờ. Một cô gái, ôm bạn trai nó, ngay trước mặt nó. Rồi, ánh mắt của Tuyết, của Minh, của hai công tử kia nhìn nó…dường như là đang thông cảm.
Vũ buông Nhã ra, liếc mắt nhìn nó. Cố gắng đưa ra một cử chỉ gọi là sẽ- giải-thích-sau. Nó bỏ về trước, vì Nhã muốn đi thăm quan Hà Nội mà cô bạn đã vắng bóng 2 năm. Gì chứ? Có người con gái nào lại chịu nhìn thấy cảnh bạn trai thân mật với cô gái khác. Con đường vẫn dài không bóng người qua lại, đột nhiên, có một cánh tay kéo lấy tay nó:
- Chị hai Ngọc Hà à, đi chậm chút được không?- Là tên Minh, hắn ta thở hồng hộc
- Gì đây?
- Nghe tui giải thích chút đi. Về chuyện chị Nhã và anh Vũ
- Được, nói nghe coi
- Chị Nhã là bạn gái của anh Vũ, 2 năm trước. Lúc ấy, chị Nhã sang Mĩ du học nên hai người đã tạm chia xa. Và bây giờ, chị ấy trở về Việt Nam, đã đăng kí học rồi, chị ấy…sẽ ở hẳn đây luôn.
Một thoáng trầm mặc, ra là vậy. Cũng không quá khó hiểu.
- Vậy ra chị ấy là bạn gái cũ của anh Vũ. Cử chỉ thân mật vậy cũng dễ hiểu
- Hà này..có một điều cậu cần biết…
- Hai người đó còn gì nữa sao?
- Có chứ. Bọn họ…chưa bao giờ chia tay cả.
Sét đánh ngang tai. Một thoáng trầm mặc. Đầu óc cuẩ Hà nhanh chóng phân tích, thì ra là vậy. Họ chỉ là yêu xa thôi, vậy cô chính là kẻ thứ ba, cô người nhạt, lắc đầu phủ định.
- Tại sao…cậu biết tường tận vậy? Nhỡ họ, đã chia tay rồi thì sao?
- Biết chứ. Tôi là em trai chị Nhã mà. Ngày tiễn chị ấy ở sân bay, tôi cũng thấy. Chị ấy và anh Vũ vẫn rất bình thường, tự nhiên như một cặp đôi vậy.
- Và giờ, chị ấy về. Cậu muốn tôi và Vũ chia tay?
- Hà, tôi không có ý đó. Với tôi, cậu hợp với anh Vũ hơn chị Nhã. Chỉ là, tôi muốn cậu đừng cho chị ấy biết là được.
- Hãy nói câu ấy với cả Vũ đi. Rồi tôi và anh ấy sẽ nói chuyện sau
Nó quay người bước đi. Không khóc, khóc kêu la, không oán than, không gì cả. Chỉ đi vậy trên con đường. Nó và Vũ, nhìn bề ngoài được gọi là một đôi. Nhưng ngày hôm ấy, ngày anh tỏ tình với nó, nó đã nói rằng chẳng biết thứ tình cảm mình dành cho anh là gì. Nên giờ đây, khi nghe chuyện , nó không thấy đau chăng. Bởi vì chưa yêu, nên đã chẳng đau. Vì chưa yêu, nên muốn dứt cũng rất dễ dàng.
Chi, cái tên duy nhất mà nó nghĩ ra trong đầu. Cô bạn ngồi ngay trước cửa nhà, khóc thút thít. Bên cạnh, mấy người hàng xóm vây quanh an ủi. Nó bất ngờ, quên luôn chuyện chính mình đi đến chỗ Chi.
- Mày sao vậy?
Hà...: Cô bạn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe mọng nước. Chỉ kịp gọi một tiếng rồi lại khóc tiếp
- Bình tĩnh, kể tao nghe xem có chuyện gì?
- Ba tao, ông ấy lại uống rượu. Mấy hôm trước kêu đau bụng dữ dội, mẹ con tao dẫn đi khám mới biết là bị đau ruột thừa. Nhưng mà….
- Nhưng sao? Kể tao nghe xem giúp được gì không?
- Sau khi mổ xong, bác sĩ bắt nhịn ăn. Mày biết đấy. Ông ấy thèm rượu, hôm nay đã trốn viện. Mẹ con tao chẳng biết đang ở đâu nữa...
Nó ôm chầm Chi vào lòng. Ba nó, đến khi nào mới hết dày vò hai mẹ con nó đây. Trốn viện..tìm rượu. Nực cười thật. Những người khổ như Chi, đã vậy càng thêm cực.
- Ba mày trốn viện bao lâu rồi?
- 2 tiếng.
- Thế các bác sĩ có nói gì không?
- Có chứ. Họ bảo nếu ba tao mà không về, chỉ sợ vết thương sẽ bục ra gây nhiễm trùng. Tao và mẹ tìm những quán rượu ổng hay đến mà không thấy. Về nhà , tất cả tiền bạc trong nhà đã biến mất. Mẹ tao vẫn chưa biết tin, vẫn đi tìm.
- Đi cùng tao. Ba mày vừa mới mổ, chưa đi xa được đâu.
- Mặc kệ đi. Ông ta hành hạ mẹ con tao nhiều rồi. Lúc nào cũng rượu, không có thì đánh đập, mẹ con tao khổ lắm rồi. Ổng cứ vậy mà đi luôn đi.
- Chi, bố mày mà. Dù gì, đó cũng là người sinh ra mày.
- Tao kệ đấy. Ba ư? Ông ta chẳng làm tròn trách nhiệm một người chồng, một người cha. Trong mắt chỉ có chữ rượu, chỉ có nó mới làm ổng vui. Mày nghĩ tao vui lắm à? Tuổi thơ tao làm gì có hình bóng người cha. Vừa sinh xong, mẹ đã phải gửi tao đến nhà ngoại. mẹ sợ ổng lên cơn say rồi đánh tao. Tới tận lúc mười tuổi, mười tuổi đấy mày biết không? Tao mới được gặp cha. Ổng đón tao trong cơn say rượu, những lời lèm bèm, chửi mắng đến giờ tao vẫn nhớ. Mày may mắn hơn tao rất nhiều. Những lúc mày than phiền với tao về ba mày, có biết tao ghen tị như thế nào không? Tao ước mình cũng có một người ba như vậy.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian